Cảm ơn mẹ đã quyết định ly hôn - Bức thư cảm động của cô gái trẻ về hành trình vượt khó và tình yêu thương của mẹ trong cảnh bạo hành và nuôi dưỡng 3 đứa con.
Trong xã hội hiện nay, ly hôn không còn hiếm gặp, nhưng vẫn có nhiều bà mẹ chấp nhận hy sinh và không dám ly hôn dù chồng tệ bạc. Họ lo sợ con cái sẽ thiệt thòi khi thiếu bố. Tuy nhiên, ly hôn có thể là cách giải thoát cho cả mẹ và con. Sống trong một gia đình thường xuyên cãi vã và bạo lực có thể tồi tệ hơn việc chứng kiến bố mẹ ly hôn. Một cô gái 23 tuổi, chị cả trong gia đình ba chị em, đã viết một bức tâm thư cảm ơn mẹ vì đã ly hôn bố, cho thấy sự tích cực trong quyết định này.
Mẹ tôi ngày xưa là một cô gái đẹp, được nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng chỉ chọn bố làm chồng vì bố hiền lành, chăm chỉ và không nghiện ngập. Khi mẹ mang bầu, bố chăm sóc mẹ rất tận tình. Sau khi kết hôn, bố mẹ làm ăn và tích cóp được chút vốn, nhưng bị vợ chồng bác cả ghen ghét và bòn rút. Dần dần, khi công việc ổn định, bố bắt đầu sa vào rượu chè, cờ bạc, và thường xuyên đánh mẹ. Tôi nhớ hình ảnh mẹ bị bố đánh đến ngất xỉu chỉ vì không đưa tiền cho bố. Cả gia đình sống trong bạo lực và đau khổ, với những bữa cơm đầy nước mắt.
Mẹ con tôi chỉ biết ôm nhau khóc trong những lúc bố đánh mẹ. Khi đó, tôi và em tôi còn nhỏ, chỉ quỳ xuống xin bố ngừng lại. Một lần, em thứ hai lao vào ôm mẹ thì bị bố đạp lỡ chân. Mẹ hy sinh chịu đựng bao năm cho đến khi tôi chuẩn bị thi vào lớp 10, em thứ hai học lớp 7, em thứ ba chỉ 4 tuổi. Mẹ quyết định đưa chúng tôi về quê ngoại, bỏ lại mọi tài sản, chỉ mang theo 3 đứa con và vài bộ quần áo cũ. Mẹ làm đủ nghề để nuôi chúng tôi, từ rửa bát đến bán chè, nhưng vẫn bị quỵt tiền. Mẹ đã chịu đựng đau đớn khi bị bỏng chân và phải bán gà để nuôi chúng tôi. Những bữa cơm nghèo nàn chỉ có cà chua sốt, chúng tôi không biết đòi hỏi, chỉ biết nhìn nhau khóc.
Ba mẹ con thường nhường thịt trứng cho em út. Cuộc sống khó khăn, ngoài giờ học, chị em tôi bán chè và giúp mẹ nấu ăn, chăm em. Hai em tôi ngoan ngoãn, thương mẹ, khiến mẹ an ủi phần nào. Khi tôi thi đỗ lớp 10, tôi có ý định bỏ học đi làm nhưng mẹ phát hiện và khóc, khuyên tôi đừng lo, mẹ sẽ cố gắng lo cho chúng tôi ăn học. Tôi quyết tâm học và tốt nghiệp cấp 3. Tuy gia đình vẫn nghèo nhưng tôi khao khát học đại học. Tôi nộp hồ sơ thi và khi đỗ, mẹ mới biết. Lúc đó, mẹ chỉ đủ ăn và nhiều người khuyên tôi nên đi làm để phụ giúp gia đình.
Mẹ nói ở nhà ăn rau, ăn cháo cũng được, nhưng mẹ vẫn để tôi quyết định đi học. Tôi chọn xuống Hà Nội. Sau 9 năm, các em tôi vẫn được ăn học đầy đủ, mẹ đã bớt vất vả và mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Tôi cũng đã ra trường, có công việc ổn định và một cửa hàng quần áo của riêng mình. Cuộc sống mẹ con tôi rất vui vẻ và hạnh phúc, không cần có đàn ông bên cạnh. Tôi không giận ba vì 9 năm không gặp, chỉ thương mẹ đã tần tảo nuôi nấng chúng tôi. Mẹ luôn lo lắng chúng tôi thiệt thòi vì không có bố, nhưng thực ra chúng tôi sống hạnh phúc hơn và đôi khi tôi tự hỏi liệu mẹ có thể chia tay ba sớm hơn để không phải mang những vết sẹo ấy.







Source: https://afamily.vn/cam-on-me-da-ly-hon-bo-buc-tam-thu-day-xuc-dong-cua-co-gai-tre-co-me-tung-bi-bao-hanh-tao-tan-nuoi-3-dua-con-an-hoc-20180624232450929.chn